Đoạn trường bi ai của những tội nhân giết chồng

Ngay cả đến bây giờ, sau 2 năm ngồi bóc lịch trong trại giam, Thúy cũng không thể cắt nghĩa nổi vì sao chồng lại hết yêu mình.

Đoạn trường bi ai của những tội nhân giết chồng

Phần 1: Kí ức buồn của người đàn bà bị phụ tình

Ngay cả đến bây giờ, sau 2 năm ngồi bóc lịch trong trạigiam, Thúy cũng không thể cắt nghĩa nổi vì sao chồng lại hết yêu mình.

Tại trại giam Xuân Nguyên, Thủy Nguyên, Hải Phòngngười mà tôi gặp là Trần Thị Thúy (còn có tên gọi khác là Ngân), sinhnăm 1976, nhà ở phường Vĩnh Niệm, quận Lê Chân, Hải Phòng. Thúy chịu án tù 17 năm vì hành vi giết chồng, anh Trần Đình P, công nhân của một xí nghiệp ở Hải Phòng.

Chồng "bồ bịch" mới chịu đi… làm đẹp

Tôi ngồi chờ Thúy ở phòng quản giáo phân trạisố 1. Trong lúc đang mường tượng đến một khuôn mặt dữ dằn thì Thúy xuấthiện. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đượm buồn khôngcó dấu hiệu gì của một kẻ "máu lạnh".

Co ro trong bộ quần áo thùng thình của phạmnhân, Thúy nhìn tôi như van lơn, như cầu xin một điều gì đó. "Đứa lớnnhà em nó hiểu mẹ, đối với em như vậy là quá đủ rồi, em không muốn nhắclại chuyện đau lòng này nữa", Thúy nói và toan đứng dậy. Tôi bảo: "Nếuanh ấy chết làm em đau lòng đến vậy thì chắc là em chưa bao giờ muốnthế. Vậy thì em hãy nói ra cho mọi người cùng hiểu, có như vậy thì nỗiđau trong lòng em mới vơi đi được phần nào".

Thấy Thúy ngồi yên, tôi gợi chuyện.

- Lớp 9 chị ạ!

- Vậy thì em lấy chồng sớm lắm nhỉ?

- Vâng ạ, em lấy chồng khi mới 18 tuổi thôi. Trẻ lắm. Anh ấy là mối tình đầu và cũng là duy nhất của em.

Thế rồi Thúy bắt đầu kể về cuộc hôn nhân nhiềunước mắt hơn là nụ cười của cô. Cũng yêu say đắm rồi nên vợ nên chồng,nhưng hạnh phúc lại quá ngắn ngủi đối với Thúy.

Bi kịch bắt đầu từ khiđời sống chăn gối vợ chồng trở nên nguội lạnh. Người chồng mà Thúy hếtlòng yêu thương muốn rũ bỏ cô để đến với người đàn bà khác. Thúy tìmcách níu giữ nhưng sự cố gắng của cô chỉ được đáp lại bằng sự thờ ơ,lạnh nhạt, thậm chí là xử tệ của chồng.

"Có lần em mang bầu đứa thứ hai, vác cái bụng chửavượt mặt đi tìm anh ấy trong đêm mưa rét. Nhìn thấy anh ấy đang nằm ômngười tình trên ghế, em không chịu được đã đánh ghen. Vậy mà anh ấy đãđể cho cô ta đạp em ngã dúi dụi", Thúy sụt sùi khi nhớ về những nămtháng chìm đắm trong nước mắt của mình.

Thúy cầm chiếc khăn giấy tôi đưa, lau sơ sàinước mắt nước mũi đang hòa vào nhau lã chã rồi kể tiếp: "Em vừa bị sốtrét xong nên nước mũi cứ chảy ra vậy đấy. Ngày trước em chưa nâng mũi,chưa cắt tóc ngắn đâu, lôi thôi luộm thuộm lắm. Em bán lòng lợn nên quầnáo bẩn thỉu, đi ủng suốt ngày. Em chỉ lo làm ăn chứ có chăm sóc cho bảnthân gì đâu. Từ ngày anh ấy bồ bịch, mọi người khuyên nhủ nhiều nên emmới biết làm đỏm đấy chứ".

Sự ấu trĩ dại dột

Không chỉ nâng mũi, cắt tóc, mua sắm quần áo...để làm cho mình đẹp lên, Thúy còn vay tiền xây cái nhà 2 tầng khangtrang, những mong chồng thấy vợ làm ăn được mà nghĩ lại cái tình nghĩasâu nặng của mình. Nhưng trái tim chồng Thúy dường như đã hóa đá.

Khôngthể đến được với người đàn bà này, chồng Thúy lại tìm đến người đàn bàkhác. Ngay cả khi anh P viết đơn ly dị, đề nghị được ly hôn thì Thúy vẫnkhông chấp nhận. Thúy ngây thơ bảo: "Anh ấy đòi bỏ em mấy lần nhưng emthì không đời nào bỏ chồng. Vì anh ấy là mối tình đầu của em...".

Cái dại của đàn bà là vậy. Đôi khi vì tình yêumà họ quên mất cả bản thân, tự giày xéo lên danh dự của mình. Họ chỉbiết đeo đuổi cái khát vọng yêu đương mà không biết rằng tình yêu sẽchẳng bao giờ đến khi mà bản thân mình không biết quý trọng mình. Sựníu kéo là cần thiết, nhưng ở một khía cạnh nào đó lại là gián tiếp làmgiảm đi giá trị của bản thân trong mắt chồng.

Tình yêu là "cút bắt trò chơi", nhưng khôngphải ai cũng hiểu được quy luật này. Với Thúy lại càng không thể. Khônggian sống của cô chỉ bó hẹp trên con đường từ nhà đến điểm lấy lòng lợn,ra chợ rồi lại về nhà. Thúy mới chỉ học hết lớp 7, nên sự hiểu biết lạicàng hạn hẹp hơn. Cô cứ ngỡ rằng, lấy chồng là được cấp giấy bảo hiểmvề sự yêu thương, về tình yêu mà cô đã có. Cô không lường tới sự khôngbất biến của cuộc đời, đặc biệt là đối với tình yêu, thứ khó nắm bắtnhất, khó tin tưởng nhất và khó đạt được nhất.

Các phạm nhân nữ ở trại giam Xuân Nguyên sau giờ lao động. Ảnh: Gia đình&Xã hội
 

6 năm chìm đắm trong nỗi đau

Người tình đầu tiên của chồng Thúy là một người phụnữ góa chồng, có hai đứa con. Anh P thường lấy cớ đi làm đêm để đến vớingười phụ nữ này, ăn ở như vợ chồng suốt ba năm trời mà Thúy không hềbiết. Kể cả khi những người xung quanh mách chuyện chồng mình ngoại tìnhvới cô L, Thúy vẫn không tin.

Khi biết được sự thật anh P mang quần áođến nhà chị L ăn ở như vợ chồng trong một thời gian dài như vậy, Thúysốc đến nỗi có lần tìm đến cái chết. Nhờ được người nhà phát hiện sớm,đưa cô đến bệnh viện rửa ruột nên Thúy mới thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Sau khi chuyện ngoại tình với chị L bị vỡ lở,mọi người trong gia đình xúm vào can thiệp, anh P đành phải đoạn tìnhvới chị L. Nhưng cắt đứt với chị L chưa được bao lâu thì anh P lại cặpkè với chị V, bà chủ của một quán karaoke. Anh P thường nói dối Thúy làđi làm ca đêm hoặc đi công tác xa để có cơ hội được gần người tình.

Ngay cả đến bây giờ, sau 2 năm ngồi bóc lịch trong trại giam, Thúy cũng không thể cắt nghĩa nổi vì sao chồng lại hết yêu mình. "Sinh hoạt với em, anh ấy không thể "lên" được. Em hỏi thì anh ấy bảo là mệt mỏi vì nợ nần", Thúy nói.

Mặc dù phải lao động quần quật, quanh năm suốttháng đầu tắt mặt tối với việc chợ búa, nhưng Thúy không thấy mình khổvì điều đó. Điều làm cô khổ tâm nhất là chuyện chồng đi ngoại tình.

"Nhiều đêm ôm con không ngủ, nghe tiếng xe máyngười ta chạy ngoài đường lại cứ ngỡ là chồng mình về. Hấp tấp chạyxuống đón chồng thì hóa ra không phải. Một đêm em chạy lên chạy xuốngnhư vậy ba bốn lần. Cho đến khi mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Vừa chợp mắt được một lúc thì chuông đổ báo giờ đi làm. Có lần em đếncổng xí nghiệp chờ anh ấy. Nhìn thấy chồng, em chạy đến ôm lấy chân anhấy mà van xin anh ấy quay về. Anh ấy hứa là sẽ về. Nhưng khi anh ấy đivào xí nghiệp, nhìn theo chồng, em cảm giác rằng anh ấy sẽ đi mãi, sẽkhông về với mình nữa". Ký ức đau buồn của Thúy cứ thế tuôn trào. Côchẳng buồn lau nước mắt nữa, cứ để nó chảy dài trên má. Thỉnh thoảng lại"xít" thành tiếng để cho nước mũi chảy ngược lên như một đứa trẻ.

(Còn nữa)

Theo Lâm Vũ
Gia đình&Xã hội