Cụ Phương ngồi trên giường, mặc áo dài như người thời xưa. Con cháu ngồi quây quần xung quanh. Theo lời cụ, ở xã có một cụ bà 105 tuổi, hơn cụ đúng 1 tuổi, cùng với cụ là hai người thọ nhất tỉnh Bắc Ninh. Nhưng cụ bà vừa mất trước tết, nên giờ cụ là người cao tuổi nhất.
Cụ Nguyễn Đình Phương có tổng số 10 người con, nhưng thời xưa điều kiện y tế khó khăn, nên 4 người con chết trẻ, chỉ nuôi được 6 người, gồm 4 trai, 2 gái. Người con cả của cụ, là ông Nguyễn Đình Ngạc, cán bộ y tá về hưu, năm nay đã 82 tuổi.
Ông Ngạc bảo rằng, cũng vì bàn chân khổng lồ, không giống ai đó, mà bố ông chẳng bao giờ có được đôi dép tử tế. Thời trẻ, ông chỉ đi chân đất. Sau này, con cháu có điều kiện, muốn sắm sanh dép cho cụ cũng rất khó khăn. Những đôi dép mang cỡ to nhất ở Việt Nam cũng không ôm nổi chân cụ. Thửa dược dép khủng rồi, thì phải đục lỗ, để ngón chân cái thò ra bên cạnh, thì cụ mới xỏ được chân vào.
Nói rồi, người con gái út ngó xuống gậm giường, lôi ra cho chúng tôi xem đôi dép nhựa khổng lồ của cụ. Đúng là mặt trong của dép đục một cái lỗ to để ngón chân cái cụ thò ra theo góc vuông.
Chứng minh thư ghi sinh năm 1912 của cụ Phương.
Con cháu vừa tổ chức sinh nhật mừng cụ sang tuổi 105.
Đến đời con, cháu cụ Thuận, Phương, cụ Nhị Châu, cụ Hả, đều rất đông đúc, lên đến cả ngàn người, nhưng tuyệt nhiên không thấy ai có bàn chân Giao Chỉ nữa.
Theo lời ông Ngạc, điều đáng ngạc nhiên, là những người có bàn chân Giao Chỉ trong gia đình đều khỏe mạnh, sống thọ. Cụ Nguyễn Đình Thuận trở thành huyền thoại sống của làng với sức lực như trâu mộng. Dân làng kể mãi chuyện hồi đầu thế kỷ cụ dùng xe cải tiến 2 bánh kéo chiếc tủ lớn, nặng cả tạ, từ mãi cầu Long Biên về nhà, trên đoạn đường 50km.
Thời trẻ, ngoài làm ruộng, cụ Phương còn buôn bán. Cụ đi chân đất gánh gạo và đỗ từ nhà về tận Quế Võ bán, rồi lại mua đồ gánh về. Cụ gánh nửa tạ trên vai rồi cứ đi dọc đê, trên đoạn đường 25km. Đoạn đường đi về tới 50km, nhưng cụ có thể gánh hàng đi về trong ngày.
Hồi năm ngoái, khi 103 tuổi, tự dưng cụ gọi con cháu lại rồi đọc vu vơ: "Sống làm trai Bát Tràng/ Chết làm thành hoàng làng Kiêu Kỵ". Đọc xong, cụ nhất quyết đòi con cháu đưa đi Bát Tràng và Kiêu Kỵ chơi. Cụ vẫn phăm phăm đi bộ, vào thăm đình làng, miếu mạo ở hai địa danh này.
Điều đặc biệt nữa ở cụ ông Giao Chỉ này, là sở thích uống nước nóng. Nước sôi sùng sục rót ra cốc, bỏng giãy, cụ đưa lên miệng uống luôn được.
Ông Nguyễn Đình Thân, người con thứ 4 của cụ cho biết: "Mặc dù bố tôi đã ở tuổi đại thượng thọ, nhưng chưa nhờ vả gì con cháu. Ông vẫn đi lại, tự chăm sóc cho bản thân mình được. Về chuyện bàn chân Giao Chỉ của ông thì cũng chưa có ai nghiên cứu, chỉ nghe các cụ từ xưa nói rằng bàn chân to và ngón tõe ra thế thì là Giao Chỉ, thì biết vậy thôi. Nếu có nhà nghiên cứu nào về tìm hiểu, thì ông nhà tôi cũng sẽ vui vẻ tiếp đón".
Nhà nghiên cứu Đỗ Hựu trong bộ Thông điển cho rằng: "Giao Chỉ là người Nam, ngón chân cái toạc ra, đứng thẳng hai bàn chân thì ngón chân cái giao vào nhau, cho nên gọi là Giao Chỉ (chỉ là ngón chân cái)". Ý kiến này được nhiều học giả Trung Hoa và Việt Nam chấp nhận.Bộ Từ nguyên (quyển Tý, trang 141) bác lại ý kiến trên mà cho rằng: "Theo nghĩa cũ bảo hai ngón chân cái giao nhau là Giao Chỉ, nhưng xét đời cổ bên Hy Lạp, có tiếng "đối trụ", có tiếng "lân trụ" để gọi loài người trên thế giới. "Đối trụ" là phía Nam, phía Bắc đối nhau, "lân trụ" là phía Đông, phía Tây liền nhau. Sở dĩ có tên Giao Chỉ là hợp vào nghĩa "đối trụ", vì dân tộc phương Bắc gọi dân tộc phương Nam, cũng như một chân phía Bắc, một chân phía Nam đối nhau, không phải thực là chân người giao nhau".Các nhà sử học Việt Nam kể từ Nguyễn Văn Siêu, Đặng Xuân Bảng, Trần Trọng Kim, Đào Duy Anh,... đều theo cách giải thích thứ hai này. Năm 1868, bác sĩ Thorel trong đoàn thám hiểm của Doudart de Lagrée đã nhận xét hiện tượng hai ngón chân cái giao nhau là "một đặc điểm của giống người An Nam". Sau này các học giả Pháp khác cũng ghi nhận điều này....