Thời gian đầu mới cưới, vợ vẫn ở nhà bố mẹ tôi. Cô ấy cũngngoan ngoãn hiền lành và cư xử đúng phép.
Tới khi cô ấy cấn thai rồi mang bầu ngày càng lớn thì sứckhỏe yếu đi thấy rõ. Cô ấy hay tủi thân vì ở nhà chồng không được chăm sóc chuđáo, muốn ăn món gì cầu kỳ hơn một chút cũng không dám bảo bố mẹ chồng làm cho.Điểm này thì tôi thấy vợ có lý, mẹ tôi không phải người biết nấu ăn, từ bé bànuôi tôi chủ yếu thực đơn chỉ toàn rau muống với thịt rang khô quắt, bà không giỏichế biến cũng không chú ý việc thay đổi món, vợ tôi ăn mãi canh rau ngót nấuthịt với thịt rang cũng sợ. Cô ấy thường xuyên bỏ ăn hay cố ăn cũng nôn ra hếtvì sức khỏe yếu. Mẹ tôi thì nghĩ cô ấy cậy có bầu nên đổi tính õng ẹo. Tấtnhiên bà chỉ tỏ thái độ với riêng tôi, còn vớivợ tôi mẹ vẫn đối xử bình thường.
Muốn tốt hơn cho cả vợ và mẹ, tôi quyết định chiều lòng vợcho cô ấy về mẹ đẻ chăm sóc. Cô ấy rất vui, bố mẹ vợ phấn khởi. Bố mẹ tôi khôngthực sự hài lòng nhưng cũng không có ý kiến ngăn cản. Thế là vợ chồng tôi “khăngói quả mướp” sang nhà ngoại tá túc.
Được mẹ đẻ chăm đúng là sức khỏe vợ tôi khá hơn lên. Tôithấy tinh thần cô ấy thoải mái thì rất mừng. Tôi chiều vợ hết sức, cô ấy muốngì tôi cũng mua để cô ấy tẩm bổ, tuần đưa vợ đi siêu thị đôi lần. Nghĩ bố mẹ vợnhọc công chăm cho cả vợ và con tôi nên tôi cũng để ý bù đắp, chiều ý ông bà. Ngoàithời gian đi làm, mẹ vợ bảo gì tôi đều làm hết, từ việc vào bếp nhặt hộ bà mớrau đến ra chợ mua hộ bà cọng hành, lạng thịt vì sáng đi chợ bà quên mất… Tôigiúp bố chồng giặt quần áo rồi đem quần áo ra phơi, tối lại cất vào vì không nỡđể ông nhiều tuổi rồi còn lọ mọ trên sân thượng. Ở nhà vợ, tôi nhiệt tình nhưvậy nên mọi người đều quý mến, không còn khoảng cách “dâu con rể khách”, tôirất vui vì mọi người với mình thoải mái như ruột thịt trong nhà.
Song vợ tôi qua chín tháng mang bầu rồi thậm chí sinh concũng không có ý định quay về nhà nội. Lúc nào cô ấy cũng có lý do để lần lữa.Qua giai đoạn thai nghén ốm yếu tôi tính đưa vợ về nhà thì cô ấy bảo ở bênngoại cho tiện, gần với cơ quan, giờ bụng to rồi đi lại đoạn đường dài nguyhiểm. Đến sát ngày sinh con cô ấy lại bàn với tôi là đằng nào sinh xong mộttháng đầu cũng phải bà ngoại chăm sóc, nên ở lại luôn đỡ phải chuyển đi chuyểnlại nhiều lần.
Cô ấy sinh được một tháng, hai tháng, rồi ba tháng, tuy cócho con về chơi với ông bà nội nhưng không có ý định về hẳn. Cô ấy bảo phụ nữsau sinh phải kiêng nước, kiêng việc đến 4 tháng cơ, về nhà nội sợ không kiêngđược thế, sau này sức khỏe ảnh hưởng. Tôi lại nhượng bộ.
Hết lý do này lý do khác được vợ đưa ra, lý do nào tôi cũngthấy hợp lý và nhượng bộ cho nên bây giờ con tôi tuy đã 3 tuổi mà cả gia đìnhnhỏ của tôi vẫn ở bên nhà ngoại. Tôi thành “ở rể” bất đắc dĩ. Nhà ngoại từ chỗkhông còn coi tôi là “khách” đã đi đến coi thường, xem nhẹ sự có mặt của tôiluôn. Mẹ vợ có tính hay bắt nạt chồng, giờ bà bắt nạt luôn cả chồng của con gáinữa. Cái gì tôi làm không vừa ý là bà mắng tôi như chém chả đến mức tôi tự ái,tự hỏi mình nhiệt tình với việc nhà vợ như thế liệu có đúng không?
Bố mẹ bắt đầu giục giã nên tôi sốt ruột muốn đưa vợ con về.Mẹ tôi bảo tôi dại lắm, con trai Hà Nội có nhà cửa đàng hoàng mà phải chạy sangnhà ngoại ở cảnh như thế. Tôi thấy mẹ nói cũng phải nên quyết bàn với vợ yêucầu cô ấy về. Mẹ vợ biết chuyện lại mắng tôi như tát nước, bảo tôi không biếtthương vợ, thương con, chỗ sướng không muốn cho vợ con ở lại định đưa vợ convào chỗ khổ. Ơ hay, “vợ con con về nhà con cơ mà, sao mẹ nói chỗ khổ” - tôi cãilại bà như thế, và rốt cuộc là bà nói xấu không thương tiếc cả bố mẹ đẻ tôi,bắt đầu từ việc vợ tôi chửa mà cho ăn uống kham khổ thế nào…
Đến nước này thì tôi hết chịu nổi. Có phải tôi hiền quá nênmới ra nông nỗi này không?