Năm ngoái anh trai Nhuần lập nghiệp trong Nam ra đón bố mẹ để vào dưỡng tuổi già nên từ ngày đó Nhuần một mình cai quản cả nhà cửa, đất đai của bố mẹ để lại.
Nhà của Nhuần cách nhà tôi có cái dậu ken bằng hoa dâm bụt, Bên này ho một miếng bên kia đã có lời hỏi thăm. Hoàn cảnh của Nhuần cũng tội nghiệp, đã gần 30 tuổi mà vẫn sống đơn côi một mình. Thực ra Nhuần đã qua một đời chồng từ năm 20 tuổi, nhưng không may chồng Nhuần mắc bạo bệnh qua đời mà chưa kịp cho Nhuần được hưởng phúc làm mẹ.
Cũng có vài đám từng có lời qua lại tìm hiểu Nhuần, nhưng trong làng cứ đồn đại rằng với đôi lông mày lưỡi mác, ánh nhìn lành lạnh, lại thêm hai gò má nhô cao quá cỡ thì Nhuần thuộc tướng sát chồng, có về ở với cô ấy chẳng chóng sẽ theo chân anh chồng xấu số của cô ấy mà thôi. Vậy là Nhuần sống cùng bố mẹ cho đến khi hai cụ theo anh trai vào miền Nam.
Tưởng chỉ có bọn trẻ con mê nước mát bên giếng nhà cô Nhuần, vài tháng nay thỉnh thoảng cũng thấy chồng tôi đêm muộn sang bên ấy dội nhờ vài gàu nước cho mát. Nghĩ hàng xóm láng giềng, chồng tôi lại xem Nhuần như em út trong nhà nên tôi cũng không để ý.
Chỉ đến tối hôm qua chồng nói sang bên cô Nhuần tắm cho mát mà gần hai tiếng đồng hồ chưa thấy về nên tôi lo nhỡ chồng phải cơn cảm đột ngột ngoài giếng mà chả ai biết thì khổ, nên vội sang xem sao. Ngoài giếng vắng tanh, cửa nhà Nhuần cài then trong kĩ lưỡng, lại nghe tiếng chồng cố nén giọng nhưng vẫn rõ ràng rằng "Nhuần ngoan thế, chiều anh lâu nay thế làm sao anh không qua gặp em được" vậy là đã rõ giếng nhà Nhuần mát, hay cơ thể của Nhuần mát quá nên chồng tôi quên cả vợ để mò sang bên này với Nhuần.