![]() |
| Bốn bị cáo tại tòa. |
Sau men say là mật đắng
Cô gái ấy là Lê Thị Hoa(19 tuổi, ở xã miền núi Yên Lạc, huyện Như Thanh, Thanh Hóa). Nhà nghèonên Hoa chỉ được học hết cấp hai thì phải ở nhà làm nương rẫy, phụ giúpbố mẹ nuôi em và nuôi bản thân mình. Năm 18 tuổi, qua một người quengiúp đỡ, Hoa bỏ lại sau lưng ngôi nhà thân yêu ở lưng chừng bản nhỏ vớilũ em thơ để ra Hải Phòng tìm việc làm.
Cô may mắn được tuyểndụng vào làm công nhân tại một công ty giầy da với mức lương 2triệu/tháng. Cô sơn nữ trẻ đẹp, khoẻ mạnh lại chăm chỉ và tiết kiệm nênngoài tiền thuê nhà, chi phí sinh hoạt Hoa cũng tích luỹ được chút ítgửi về giúp đỡ gia đình và dành dụm làm của hồi môn mai này lấy chồng.Trái tim cô gái trẻ cũng ấp ủ khát khao sẽ kiếm được tấm chồng nơi thànhphố biển để không phải trở về miền quê nghèo khổ vất vả của mình và mởmày mở mặt với bà con dân bản.
Khoảng giữa năm 2010,tình cờ Hoa quen với Đào Văn Lương (23 tuổi, ở xã Tân Dương, huyện ThủyNguyên, Hải Phòng) - một chàng trai làm nghề lái xe. Thực chất, sau vẻ bềngoài khá bảnh trai, khéo ăn nói, sành điệu thì Lương là một gã SởKhanh có biệt tài “cưa gái”- nhất là mấy cô gái tỉnh lẻ về làm công nhânở các khu công nghiệp, sống cuộc sống thiếu thốn vì xa nhà.
Vẻ phóng khoáng, từngtrải pha chút ngang tàng, bụi đời của chàng trai đất Cảng đã chiếm đượctrái tim Hoa một cách dễ dàng. Chỉ sau vài lần trò chuyện, đi uống càphê với nhau, Lương đã dẫn được Hoa vào nhà nghỉ tâm sự.
Có những khi lắng lạilòng mình, Hoa lờ mờ nhận ra mình yêu Lương là quá sai lầm. Bởi giữa côvà Lương có một khoảng cách khá lớn trong suy nghĩ, lối sống mà dẫu côcó cố gắng đến đâu cũng không thể lấp đầy.
Ngoài bản chất trai lơ,trác táng, Hoa còn phát hiện Lương chơi ma tuý. Cô bắt đầu thấy hối tiếccho tình yêu vội vàng nông nổi của mình, nhưng trái tim yêu đuối của côvẫn nặng tình vì đã trót trao gửi cho anh ta tất cả…
Nhưng dẫu có nằm mơ Hoacũng không nghĩ tới sự thật nghiệt ngã, chua xót: Lương có thể táng tậnlương tâm đến mức coi cô như một món hàng để chiêu đãi những gã bạn bấtlương của mình.
Biến người yêu thành món quà “khao” bạn
Cáo trạng của VKSND huyệnThuỷ Nguyên (Hải Phòng) thể hiện: Tối 16-8-2010, Lương rủ ba gã bạnthân là Đồng Xuân Hải, Nguyễn Duy Tân, Nguyễn Duy Thành ngồi uống nước ởchân cầu Bính.
Trong lúc chuyện trò,Lương đã khoe “chiến tích” của mình về Hoa, không giấu giếm cả chuyệnhai người từng cùng nhau tâm sự trong nhà nghỉ… Nghe vậy, cả bọn hàohứng muốn gặp “bông hoa lạ” nên Lương rút điện thoại gọi điện cho Hoangon ngọt rằng anh đang rất “nhớ” em và mời muốn em đi chơi.
Trái với lời “chém gió”của Lương về việc “chỉ cần một cú điện thoại là lập tức nàng có mặtngay”, lần này Hoa từ chối không muốn gặp. Lương sẵng giọng đe dọa, nếuHoa không đi chơi hắn sẽ cho đàn em đến cắt gân chân để cô gái sẽ đượcquanh quẩn góc nhà suốt đời cho thoả mãn ý thích... ở nhà.
Quá sợ hãi, Hoa phảimiễn cưỡng nhận lời. Lương bảo Hải, Tân, Thành ngồi chờ để hắn đưa“hàng” đến. Xe của Lương chở thẳng Hoa vào nhà nghỉ “Điểm hẹn tình yêu” ởthôn 5, xã Tân Dương. Cô gái không đồng ý, phản đối nhưng Lương nói dốichỉ vào nhà nghỉ để đi vệ sinh nhờ. Linh cảm chuyện chẳng lành, Hoa đòivề thì bị Lương lôi vào phòng số 4 của nhà nghỉ, chốt cửa lại. Hắn rangoài để gọi điện báo cho Hải, Tân, Thành đến nhà nghỉ.
Khi lũ quỷ râu xanh đếnphòng số 4, Lương bảo Thành lấy một điếu cỏ (tức ma tuý) ra châm lửa chocả bọn cùng hút. Khi đã phê, Lương lao bổ vào Hoa để thực hiện hành vimặc cho cô gái giãy giụa, la hét chống cự. Sau đó, lần lượt ba gã bạn“bắt chước” Lương làm chuyện đó với Hoa. Khi bọn chúng hả hê với “chiếntích” của mình thì bị bắt về tội “Hiếp dâm” do sự tố giác của nạn nhân.
Bài học đắt giá đầu đời
TAND huyện Thủy Nguyêntuyên phạt bị cáo Đào Văn Lương mức án 11 năm tù, Đồng Xuân Hải 10 nămtù, Nguyễn Duy Thành 8 năm tù, Nguyễn Duy Tân 7 năm tù về tội “Hiếp dâm”theo Điều 111 Bộ luật Hình sự.
Với tổng mức án 36 nămtù, Lương và đồng bọn sẽ có đủ thời gian để sửa mình và rút ra nhữngkinh nghiệm xương máu từ việc coi tình yêu như một trò chơi, coi nhânphẩm, danh dự của người phụ nữ như một món hàng.
Hôm toà xử Hoa không đếndự nhưng trước đó cô đã có nguyện vọng đề nghị toà án xử thật nghiêm cácbị cáo và không yêu cầu phải bồi thường. Mong rằng nỗi đau sẽ sơm nguôingoai, và những va vấp đầu đời sẽ là bài học đắt giá cho Hoa và nhữngcô gái ngây thơ nhẹ dạ trên đường đời.
(Tên nạn nhân đã được thay đổi).
Theo Trần Nguyên
Pháp luật Việt Nam
