Em lấy chồng từ khá sớm, mới 21 tuổi em đã theo chồngbỏ cuộc chơi. Đám cưới diễn ra gấp rút vì bố chồng em bị ung thư giaiđoạn cuối. Khi mới quen nhau thì chồng em vốn là người chăm chỉ, chịu khó,phải trải qua nhiều công việc và phấn đấu rất nhiều mới lên được chức vị nhưbây giờ. Nhưng từ khi có tiền thì anh biến thành con người khác. Chơibời, cờ bạc có đủ. Anh còn sống chung với một người đàn bà đã có chồng hơnanh 3 tuổi. Nhưng rồi vì bị gia đình ngăn cản nên anh mới quyết định cưới em.Em phần vì cả tin vả lại cũng nghĩ đàn ông ai chẳng có lúc này lúc khác nên vẫngật đầu đồng ý lấy anh dù đã biết rõ mọi chuyện.
Trước khi lấy chồng em cứ cho rằng cuộc sống hôn nhân làmàu hồng. Nhưng sau đám cưới em mới vỡ mộng vì sóng gió hôn nhân mới bắtđầu. Cuộc sống vợ chồng em chẳng có giai đoạn đầu hạnh phúc như những cặp đôikhác. Người chồng hiện tại khác xa với người đàn ông trước kia khi hai đứacòn yêu nhau. Nhưng bây giờ em hối hận thì đã quá muộn rồi.
Vì chênh lệch tuổi tác nên em có cảm giác chồng em lúc nàocũng gia trưởng, cộc cằn, vũ phu. Anh luôn ngang ngược, lúc nào cũngcho là mình đúng. Ích kỷ chỉ biết bản thân mình không bao giờ nghĩcho người khác.
Sau đám cưới em nghỉ việc vì bố chồng ốm nên đi việnsuốt, mẹ chồng cũng ở viện triền miên. Ông về thì bà vào, bà vềthì ông lại vào. Nhà chị chồng cũng sống cùng với gia đình chồng em nên em ởnhà thì phải lo cơm nước cho cả bố mẹ chồng, nhà anh chị chồng và nhà em. Banngày anh chị chồng đi làm thì em trông cháu nhỏ. Em ở nhà vừa tất bật cơm nướcvừa trông con cho anh chị cứ như mình có con thơ vậy. Chả ai biết đấy làđâu vì cứ nghĩ em không phải làm gì chỉ ở nhà là sướng nhất rồi...
Chồng em thì không thông cảm cho vợ, luôn bắt em phảihoàn hảo. Nhưng làm sao hoàn hảo được khi em mới 21 tuổi và luôn sốngtrong sự bao bọc của bố mẹ. Bình thường em đâu có phải mó tay vào việc gì.Bây giờ mọi thứ đều mới mẻ, phải học dần dần chứ. Từ ngày lấy chồng, em vỡmộng hoàn toàn. Tính em thì “phổi bò”, bức xúc gì thì em nói ngaynhưng xong rồi thôi không bao giờ nhắc lại. Nhưng mỗi lần ý kiến gì làchồng em thẳng tay tát luôn. Lý do là dám to mồm. Đúng là em to mồm thậtnhưng em không hỗn hào gì, em chỉ cố gắng giải thích ý kiến của emthôi. Chồng em thì không cần biết ý kiến ý cò gì hết. Cứ không đúngý thì có đúng cũng phải thành sai, không thì ăn đòn... theo kiểu “cảvú lấp miệng em”.
Giờ chồng em là trụ cột gia đình, nuôi cả nhà nên chồngem là to nhất nên có quyền quát tháo, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ.Dần dà sống với nhau em mới nhận ra chồng em ngoài cái tính gia trưởngthì còn rất nhiều tật xấu nữa như luôn thích ra oai: cứ có khách làquát vợ quát con ầm ầm mặc dù rất nhiều người góp ý nhưng anh mặckệ. Tiền nong chồng em giữ hết. Chưa bao giờ em biết đến đồng lương củachồng. Mỗi sáng trước khi đi làm anh quẳng lại 200 nghìn cho vợ đi chợ ngàyhôm đấy, hôm sau lại tiếp tục như thế.
Nếu ở nhà chẳng may có công có việc gì thì sang hàngxóm mà vay. Hết gạo, hết gas thì chờ chồng về mới có tiền. Bí quáthì đi vay về chồng trả. Đã vậy lại còn mắc tính sĩ diện hão lúcnào cũng cho là mình nhiều tiền. Có tiền thì cầm cả cục đưa vợđếm trước mặt mọi người rồi bảo cất đi. Hôm sau lấy lại tất. Mọingười nhìn vào cứ nghĩ là anh đưa hết tiền cho vợ.
Rồi có chuyện gì anh cũng đều kể lể, tâm sự với mẹ, xin ýkiến mẹ. Mẹ chồng em nghe con cái kể xấu con dâu là em lại bị chửi ngay là cáicon nọ, con kia. Chồng em lúc bực tức lên còn xưng hô mày - tao với vợrồi lôi đủ mọi ngôn ngữ ra để chửi. Vợ tức lên nói lại thì đánh luôn.Chồng em được cái rất hay tìm lỗi của vợ dù nhỏ nhất cũng được đểgiải thích với mọi người về hành động của mình và vin vào cái cớphải làm sao mới bị đánh.
Từ ngày về làm dâu nhà anh, em gần như rơi vào trạngthái trầm cảm, không được khóc, không được kể với ai kể cả mẹ, khôngđược có ý kiến, không được cãi lại. Em nghĩ chắc do em thất thế ở nhàăn bám nên mới bị đối xử như vậy. Lấy chồng xong em lại có con luôn nên đếngiờ vẫn chưa đi làm được. Em muốn đi làm lắm nhưng chẳng có ai trông con,mẹ chồng thì đau yếu, bố mẹ đẻ lại ở xa. Chồng em lại thêm tính hay ghen,ghen một cách bệnh hoạn luôn, nên không cho em đi làm. Nếu động nói đếnchuyện đi làm thì bảo mày ra chợ mà bán rau. Em giải thích thế nào chồngcũng không nghe bởi từ trước đến giờ có khi nào anh nghe ý kiến của vợ. Cuộcsống của em theo đúng kiểu đàn bà thời phong kiến. Phục tùng vô điềukiện.
Từ khi lấy chồng em còn học được bài học là phảisống giả tạo. Chồng có nói gì làm gì sai em cũng phải “ngậm bồ hòn làm ngọt”,không được góp ý, không được có ý kiến gì nếu không thì lại ăn đòn. Cãi lạichỉ thiệt thân. Đúng là cuộc sống không như mình tưởng tượng, em đã trởthành người mà trước đây em chưa từng nghĩ đến…
Em không biết có phải vì sự chênh lệch tuổi tác làm chocách nhìn nhận về cuộc sống của 2 vợ chồng lại chênh lệch đến thếkhông, hay như chồng em nói là em suốt ngày ru rú xó nhà thì biết gì. Em cònnghe phong thanh chồng em vẫn còn qua lại với người đàn bà trước kia vì giờ chịta đã bỏ chồng. Nhưng em cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi ghen tuông, bởi đãquá chán nản và mệt mỏi.
Từ trước đến giờ em chưa từng dám chia sẻ về cuộc sống giađình mình. Tất cả mọi thứ em đều giữ kín trong lòng mà không dám nói ra. Vìxấu chàng thì hổ ai... nhưng giữ mãi trong lòng mà không được nói ra emcảm thấy ức chế lắm.
Giờ cuộc sống của mẹ con em phụ thuộc hoàn toàn vào chồngnên em cũng không dám có ý kiến gì, cũng không dám nghĩ đến chuyện ly hôn, cứlầm lũi phục dịch nhà chồng và chăm con từ ngày này qua ngày khác thôi. Vì từtrước đến giờ em vẫn chưa tự chủ được về kinh tế nên khó có thể nuôi con mộtmình được.
Bây giờ em chỉ muốn được đi làm, được cầm đồng tiền trongtay nắm được kinh tế thì tiếng nói mới có trọng lượng. Nhưng chồng em thì kiênquyết phản đối. Em phải làm gì đây? Em chỉ xin mọi người cho em lời khuyên emphải làm thế nào để được đi làm? Để có thể tự lo cho bản thân và lo chocon. Chứ cứ sống trong tình trạng này em trầm cảm, u uất đến mức tâm thần mất.
Theo Hoài An