1/ Tôi sang nước họ công tác, họ đến khách sạn thăm, có lần một người trước khi ra về, nói: “Lúc rảnh, xem truyền hình nhé. Khác Việt Nam nhiều lắm!”. Tôi xem. Và thấy các kênh khác nhau thật. Nội dung rất phong phú. Tôi cứ ước, bao giờ truyền hình của mình được như họ.
Nhà biên kịch Đoàn Minh Tuấn.
Tất cả những điều hay lẽ phải, chúng tôi gắng truyền đạt đến sinh viên. Nhưng tôi biết, ra trường các em rất khó có điều kiện làm nghề hoặc, những kiến thức đúng đắn các em được học, sẽ bị “con quái vật” truyền hình nghiền nát hết. Bởi làm truyền hình chịu rất nhiều áp lực. Trong đó, áp lực lợi nhuận đặt lên hàng đầu. Một nhà nghiên cứu truyền thông tâm sự với tôi: “Lạ thật. Truyền hình là một cơ quan văn hóa nhưng tôi không thể nào tìm thấy chút văn hóa gì trên đó!”.
Tôi đọc nhiều bài của các nhà phê bình nước ngoài viết về các danh hài nói chung, hầu như ai cũng nhận xét: rất khó tìm ra những phẩm chất mang tính trí thức trong những diễn viên hài tầm thường. Trở lại nhận xét (1), tôi cảm thấy, không riêng Trấn Thành có lỗi, mà đó là lỗi hệ thống của những người làm công tác quản lý, sản xuất và ê-kíp thực hiện chương trình. Môi trường văn hóa thế nào thì sẽ sinh ra sản phẩm như thế. Chẳng có nước nào như nước mình. Danh hài “chạy rông trên khắp diễn đàn” (Thơ Ý Nhi).