Trên cầu, một cô gái trông tuyệtvọng, dơ bẩn và đầy thương tích, trong tay ôm con búp bê, rồi dấn thêm bướcnữa buông mình xuống dòng sông chảy xiết. Một buổi hầu đồng với con nhangmới là gia đình đại gia Vương Gia Huy, trong lúc đứa con gái chừng 6 tuổicủa họ cố gắng với lấy một hình nhân trên sông rồi ngã xuống.
Một tuần sau,họ được tin cô bé đang ở một nhà xác. Khi đến thì thấy bé còn sống nhưng khiđưa về nhà thì những chuyện lạ xảy ra khiến họ tin rằng bé đã bị ma ám.
Trong một mạch dồn dập và gấpgáp, bộ phim cứ thế tung ra những tình tiết khuấy động sự tò mò lẫn cảm xúccủa người xem bằng âm thanh, tiếng động và cách quay phim luôn cố gắng tạoấn tượng thẩm mỹ trong từng khuôn hình.
Tuy nhiên, cấu trúc tuyến tính củakịch bản với đôi đoạn hồi tưởng rồi lại đi tới, khiến bộ phim chỉ hấp dẫn ởcách lần giở từng nút thắt - mở tiếp nối, nhấn trọng tâm vào các hành độngkinh dị.
Khả năng tạo lập một khônggian kinh dị nhằm tăng "ép phê" cho câu chuyện, như thường thấy ở thể loạinày, xem như bị bộ phim bỏ qua. Truyền thuyết "ma ám" dù có trong mọi nềnvăn hóa, nhưng cách khai thác của phim chưa được bản địa hóa triệt để, gầngũi hơn với tín ngưỡng tâm linh người Việt, mà nghiêng nhiều hơn về các yếutố thường thấy trong các phim cùng thể loại ở nước ngoài.
Điểm đáng khen nhất ở bộ phimdứt khoát là phần diễn xuất. Số lượng nhân vật có phần hơi quá tải so vớimột phim kinh dị, nhưng phần chỉ đạo diễn xuất và khả năng sáng tạo của dàndiễn viên đã đem lại sức sống động hiếm thấy cho các nhân vật, từ vai lớnđến vai nhỏ.
Lần đầu xuất hiện trên màn ảnh rộng, Nguyễn Hồng Ân trong vaiChi, cô bé tuổi teen sống với ác cảm về ông bố dượng và sẵn sàng mạnh mẽ khicần thiết để bảo vệ mẹ và em, cho thấy cô hoàn toàn có thể đi đường dài vớiđiện ảnh.
Trần Bảo Sơn cũng không gâynhàm chán dù anh tiếp tục đóng vai một ông chồng đau khổ và có bí mật chegiấu. Đặc biệt nhất là cô bé Thanh Mỹ trong vai bé Ái, phần lớn ấn tượngkinh dị của bộ phim được cô bé tạo ra.
Trần Bảo Sơn vai Vương Gia Huy.
Có thể thấy các diễn viên trẻđược hậu thuẫn rất lớn bởi một dàn diễn viên gạo cội vào các vai phụ trongphim. Minh Trang, "nữ hoàng sân khấu" một thời trước khi theo chồng ra nướcngoài định cư, bất ngờ trở lại với vai bà mẹ phát điên sau cái chết của côcon gái.
Không chỉ nhập vai xuất sắc, khả năng đài từ của bà còn tạo ra mộtgiọng nói nghe thật đáng sợ trên màn ảnh. Chừng như bà chỉ cần 5 phút xuấthiện là đủ gây được ấn tượng khó quên.
Kiều Chinh, người lần đầu về nướcđóng phim sau hơn 30 năm xa xứ khiến người xem tin bà đích thực là một ngườihầu đồng với niềm tin vững chắc về thế giới bên kia.
Riêng Ngọc Hiệp dưới vẻ nhumì, nhẫn nại của một người đàn bà tuổi trung niên hết mình vì chồng con vẫnđầy sức mạnh trong những cơn bùng nổ cảm xúc, sự quyết đoán đẩy nhân vật đitới hành động.
Thương Tín, người đã đi qua rất nhiều thăng trầm để sắp bướcvào tuổi lục tuần vẫn cho thấy ông là lựa chọn hoàn hảo cho những vai hiểmác và nhẫn tâm.
Điểm yếu nhất ở bộ phim lạichính là cách kết thúc. Ai cũng biết làm phim kinh dị siêu nhiên tại VN luônlà một thách thức, bởi sự sáng tạo của nhà làm phim thường xuyên trong tìnhtrạng phải thương lượng với ranh giới mông lung và mơ hồ của điều "cấmtruyền bá mê tín dị đoan" nằm trong đầu các vị hội đồng kiểm duyệt.
Trong cùng một thể loại, nếuVictor Vũ thường có cách giải quyết thông minh theo lối phân bua chẳng đặngđừng "đây là chuyện người chứ đâu phải chuyện ma", thì Hàm Trần và hai đồngbiên kịch với anh lúng túng hơn rất nhiều, khi chọn một kết thúc mà hầu nhưcác đường dây câu chuyện từ nhỏ đến lớn đều trong tình trạng thiếu chất kếtdính lẫn nhau, lơ lửng một cách kỳ cục, để lại một dư vị không mấy dễ chịunơi người xem.
Theo Minh Chánh